[Khế ước người máy] Chương 9

Do Đại Đích Yên

Táo | Hasu

Người máy và Khế ước nô lệ

9 | Ngoài ý muốn

Hôm nay La Tiểu Lâu vẫn tới công xưởng sớm như thường nhật, chào hỏi mọi người xong cậu chui ngay vào phòng làm việc, đêm qua cậu đã nghiên cứu rất lâu, trong đầu đã có vài ý tưởng mơ hồ. Thế nhưng linh kiện cấp 2 dẫu sao cũng phức tạp hơn linh kiện cấp 1, có thành công hay không trong lòng cậu cũng không dám chắc.

Dương Dật đáng lẽ muốn kéo La Tiểu Lâu lại khích lệ cậu vài câu, nhưng thấy cậu cầm linh kiện vội vàng bỏ đi thì ông bật cười ngay.

La Tiểu Lâu lấy một bản vẽ ra, sau đó bắt đầu tổ hợp từng bước một dựa trên ý tưởng tối hôm qua. Nếu những người khác thấy thì nhất định sẽ rất kinh ngạc hoặc căm giận, bởi vì La Tiểu Lâu thay đổi khá nhiều. Kế thừa mấy ngàn năm, mọi người đã quen với trình tự, sự lý giải hoặc là đánh giá này.

Cho nên, đây cũng là chỗ La Tiểu Lâu chiếm lợi, cậu không tư duy theo lối mòn. Cách thức đổi mới quá táo bạo có lẽ sẽ thất bại, thế nhưng thất bại đối với La Tiểu Lâu hiện tại mà nói, căn bản không là gì.

Một tiếng trôi qua, La Tiểu Lâu lau mồ hôi trán, khẽ thở dài. Phương án thứ nhất, thất bại.

Thật ra thì linh kiện đã gia công xong, có vẻ không tệ lắm, không hề xuất hiện tình huống hư hao linh kiện như Dương Dật từng nói, nhưng mà thời gian và hai mươi ba bước gốc không có bao chênh lệch, thậm chí còn chậm đi vài giây.

La Tiểu Lâu không tháo linh kiện này ra mà lấy hẳn một phần mới, tiếp đó rút bản vẽ thứ hai ra.

Lại nửa tiếng trôi qua, phương án hai đã hoàn thành suông sẻ một nửa, khóe môi La Tiểu Lâu mỉm cười, cậu có linh cảm lần này sẽ thành công.

Khi La Tiểu Lâu quay lại nhìn bản thiết kế, cậu mới phát hiện ra có lẽ do cậu hoạt động mạnh quá nên trang giấy thứ hai bị bay xuống đất, còn cậu đang xem là bức vẽ thứ ba.

Bây giờ La Tiểu Lâu bắt đầu ghét cay ghét đắng tốc độ ngón tay mình, khi cậu phản ứng được thì cậu đã tự động gia công theo bản thiết kế thứ ba rồi.

La Tiểu Lâu chán nản ngừng tay, lại lãng phí không một tiếng.

Hôm nay cậu có thể hoàn thành hai nhóm không cũng đã thành cả một vấn đề.

La Tiểu Lâu sờ linh kiện trong tay, mắt nhìn về bản vẽ dưới đất. Bây giờ bắt đầu lắp ráp lại linh kiện này? Tháo rời rồi lắp ráp, vậy sẽ mất một khoảng thời gian lâu hơn.

Tay La Tiểu Lâu siết chặt, không biết vì sao, cậu không nỡ.

La Tiểu Lâu nhìn bản vẽ trên bàn, bỗng một ý nghĩ lóe lên, lẽ nào mình phải bám riết một phương án? Phương án thiết kế của cậu vốn chưa định hình, cậu hoàn toàn có thể trộn lẫn thiết kế của phương án hai và ba vào nhau.

La Tiểu Lâu nhặt bản vẽ dưới đất lên, đặt hai bản vẽ song song, bắt đầu đối chiếu từng bước một, ghi tạc kết cấu của linh kiện vào đầu, kĩ lưỡng loại trừ những bước trùng nhau trong phương án hai và ba, cuối cùng La Tiểu Lâu cho ra một phương án đơn giản hơn hẳn!

Đây thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.

La Tiểu Lâu lập tức tháo ngay linh kiện trên tay, ấn đồng hồ bấm giờ, nhanh tay gia công theo trình tự vừa nghĩ ra.

Mười bốn, mười lăm. Không bị ngừng giữa chừng, La Tiểu Lâu đã lắp ráp hoàn chỉnh linh kiện. Đúng vậy, ít hơn tám bước so với hai mươi ba bước! Ba phương án ban đầu thậm chí không có cách nào ít hơn mười tám bước.

Đồng hồ bấm giờ bắt đầu báo: “Lần này bạn tốn 10 phút 58 giây, chúc mừng bạn, bạn đã lập kỉ lục mới.” – La Tiểu Lâu cười híp cả mắt, bỏ thời gian cả buổi sáng để nghiên cứu trình tự quả thật đúng đắn, đúng là mài đao tốn thời gian nhưng không tốn công.

Thời gian còn lại, La Tiểu Lâu bắt đầu thành thạo gia công.

Buổi trưa, Dương Dật cố ý đến xem sao thì thấy trên bàn La Tiểu Lâu có đặt mười một kiện linh kiện, ông bật cười ha ha nói: “Được lắm, con trai à, ráng giữ tốc độ ngày hôm nay nhé, không tệ! Kiên trì qua bốn ngày này, rồi chú Dương phát tiền thưởng cho cháu!”

La Tiểu Lâu hơi nhếch mày, nói ngay tắp lự: “Lời này của chú Dương cháu sẽ nhớ kĩ, bốn ngày sau cháu muốn có một phong bì đỏ.”

“Ừ, thằng nhóc cháu cứ nói tới tiền là mắt sáng rỡ, nói xem nào, không phải cháu thật sự giấu người đẹp trong nhà chứ?” – Nói rồi Dương Dật nhìn khuôn mặt như bị táo bón của La Tiểu Lâu cười ha ha.

La Tiểu Lâu mua phần ăn như trước giờ, mười đồng một hộp thức ăn nhân tạo công nhân, cháo trắng cũng vậy.

Nhìn hộp thức ăn nhân tạo này, La Tiểu Lâu bất giác lại nhớ tới món ăn xuất hiện trong chén mình sáng nay. Hay là tên Nguyên Tích khốn kiếp nào đó cũng không khó ưa đến mức hết thuốc chữa.

Mang theo tâm trạng thoải mái vui vẻ, La Tiểu Lâu hoàn thành công việc buổi chiều vô cùng xuất sắc, hầu như mỗi linh kiện đều hoàn thành trong vòng mười phút.

Khi đến giờ, La Tiểu Lâu đẩy xe đẩy hàng, ra khỏi phòng làm việc.

Dương Dật thấy La Tiểu Lâu thì sửng sốt, hầu như ngày nào La Tiểu Lâu cũng tăng ca. Ông kéo xe đẩy của La Tiểu Lâu qua xem, ông giật mình ngay tức khắc, ba mươi lăm kiện, ba nhóm rưỡi, thời gian ngắn hơn ngày hôm qua, nhưng lại làm nhiều hơn ngày hôm qua! Ánh nhìn của Dương Dật không chỉ có kinh ngạc mà còn có sự kiên định, cho dù như thế nào, ông phải nhân lúc Tiểu Lâu còn ở đây mà tóm lấy hộ khách lớn kia.

La Tiểu Lâu mãn nguyện nhìn một ngàn hai trăm đồng liên bang trong tài khoản, và cũng như hôm qua, vì không làm hư linh kiện nên Dương Dật trả cậu thêm một trăm năm mươi đồng.

La Tiểu Lâu mang theo tâm trạng thư thái về tới nhà, khi mở cửa, cậu lập tức bị mấy cái thùng lớn xếp chồng chất trong phòng khách làm hoảng sợ.

Liền sau đó, cậu thấy Nguyên Tích bắt chéo chân ngồi trên sofa xem tivi, tay anh xoay xoay cái điều khiển từ xa.

Thấy La Tiểu Lâu vào nhà, Nguyên Tích hất cằm, vui vẻ nói: “Hiếm khi cậu về sớm như vầy, biết phải sắp xếp đồ đạc đúng không? Ê, nấu cơm trước đi, tôi đói bụng rồi.”

La Tiểu Lâu giật giật khóe miệng, vâng lời đi vào bếp.

Cậu đã rơi xuống mức thảm hại rồi, mới bao nhiêu ngày mà bản chất nô lệ của cậu ngày càng nghiêm trọng. Nhưng mà, xét từ một góc độ nào đó mà nói thì đây là một biểu hiện của năng lực thích ứng được nâng cao, không phải, cậu đã bị thử thách lớn nhất đến từ thế giới tương lai là Nguyên Tích chọc tức chết rồi.

Nấu món trứng chiên cà chua, đương nhiên, nửa trái cà chua chỉ đập một quả trứng, nửa trái cà còn lại được La Tiểu Lâu đem đi nấu canh.

Khi cậu bưng bữa tối lên thì Nguyên Tích đã an vị trên chỗ ngồi rồi.

Trước mặt La Tiểu Lâu vẫn là một hộp thức ăn nhân tạo, với những phát hiện lúc sáng, Nguyên Tích cố ý quan sát La Tiểu Lâu, anh nhận ra quả là cậu không ăn thức ăn. Nguyên Tích cau mày, anh nhớ lại hình như từ trước tới giờ cậu đều như vậy.

Nguyên Tích nhìn hộp thức ăn nhân tạo và đĩa rau xào trước mặt mình, bên cạnh còn có một chén canh lớn, đây đều là những món ăn mộc mạc đơn giản mà hầu như anh chưa từng ăn, nhưng bây giờ lại đang tỏa mùi thơm ngây ngất trước mặt anh.

Chỉ là chút rau cải, không có một miếng thịt, nhưng ăn vào lại khá ngon, cho nên mình mới khoan dung lâu như vậy. Tại sao La Tiểu Lâu không ăn, cậu ấy không thích ăn?

Khi thức ăn trên bàn chỉ còn một nửa, Nguyên Tích bỗng đẩy cái đĩa đến trước mặt La Tiểu Lâu, nói gượng gạo: “Ăn món này đi.”

La Tiểu Lâu ngẩng đầu khỏi hộp thức ăn, cậu nhìn Nguyên Tích ra điều chẳng hiểu gì, không biết vị tổ tông này lại muốn làm gì đây.

“Ăn mau! Lẽ nào cậu không có tự giác rằng nô lệ phải ăn hết phần thức ăn còn lại của chủ nhân sao?” – Nguyên Tích nói rất hung hăng.

La Tiểu Lâu ngốc nghếch nhìn Nguyên Tích vài giây, Nguyên Tích nổi giận, đổ thẳng thức ăn trên bàn vào hộp thức ăn của La Tiểu Lâu: “Sao?! Cậu dám ghét bỏ tôi à?!”

Nhìn Nguyên Tích đã sắp giận đến tím tái mặt mày, La Tiểu Lâu không mở miệng giải thích, chỉ cúi gằm đầu ăn, đồ ăn cậu nấu đương nhiên sẽ không ngại bẩn. Về phần Nguyên Tích… Ai mà biết trong đầu loại người này nghĩ cái gì.

Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu dọn dẹp bàn ăn, sau đó bắt đầu sắp xếp mấy thùng lớn đặt trong phòng khách.

Phòng quần áo rất lớn trong phòng ngủ chính của La Tiểu Lâu rốt cuộc cũng được sử dụng tới, quần áo bốn mùa, giày, thậm chí cả khăn quàng cổ, nón cũng có đầy đủ. La Tiểu Lâu thở hồn hển đứng giữa phòng quần áo, căm giận nghĩ: Đồ nhà giàu đáng ghét!

Tủ quần áo của La Tiểu Lâu chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, vừa nhìn đã biết đó là loại đơn giản, bền, giá ưu đãi.

Hơn nữa, rõ ràng anh ta giàu thế kia mà! Tại sao không trả sinh hoạt phí! Anh ta có biết giá cả thức ăn bây giờ đắt đỏ thế nào không! La Tiểu Lâu gào thét trong lòng, nhưng cậu không dám đí chất vấn Nguyên Tích, lần trước, cả lần trước trước nữa, kết quả cậu nhận được nhiều nhất trong mỗi lần là mình sẽ càng bi thảm hơn. Ví dụ như nấu cơm, ví dụ như giặt quần áo…

Hay là sau này cậu nên cân nhắc đến việc mua rau củ càng rẻ càng khó ăn hơn, sau đó khiến Nguyên Tích không nhịn được nữa phải tự đi mua?

La Tiểu Lâu nghĩ vậy thì nhếch miệng cười quỷ dị. Sau đó cậu thấy Nguyên Tích trần truồng – thật sự là một món quần áo cũng không có – đi ngang mặt cậu, vừa đi vừa hỏi: “Đồ lót của tôi cậu để ở đâu?”

La Tiểu Lâu không biết nếu bây giờ mình hét toáng lên thì có vẻ làm quá không, cậu chỉ có thể điên cuồng hét trong lòng rằng: Đồ khốn kiếp, anh có dám biến thái hơn nữa không…

Nguyên Tích mất kiên nhẫn bắt đầu giục La Tiểu Lâu: “Mau lên, cho dù dáng tôi đẹp hơn cậu thì cũng đừng nhìn lén sỗ sàng như thế chứ.”

La Tiểu Lâu bất lực đứng chống tay vào cái tủ kế bên, cậu nghĩ nếu cậu ở đây với Nguyên Tích tiếp thì không thể không hộc máu, cậu vừa kéo ngăn tủ đựng đồ lót vừa yếu ớt giải thích: “Tôi không có nhìn lén.”

Ai mà thèm nhìn! Cho dù mặt anh có dễ nhìn đi nữa, dáng có đẹp đi chăng nữa cũng không thể so sánh với vợ chưa cưới của tôi, tôi tuyệt đối không có ý định phản bội Kiều Sa! – La Tiểu Lâu lẩm nhẩm trong đầu.

Nguyên Tích cười xùy, cứ như đang cười nhạo La Tiểu Lâu không thật lòng, cầm đồ lót đi ra ngoài: “Quần áo tôi đều do cậu cất, hẳn là cậu nhớ kĩ rồi nhỉ. Sau này sớm tối mỗi ngày, cậu phải chuẩn bị sẵn quần áo cho tôi thay.”

La Tiểu Lâu đứng sau lưng trừng mắt cái tên nói rất là đương nhiên kia, còn chưa kịp nguyền rủa anh, Nguyên Tích đã xoay người lại: “Đúng rồi, nhớ lát nữa tới dọn phòng tắm.”

Thấy ánh mắt La Tiểu Lâu hung hăng dõi theo mình, Nguyên Tích nhướng mi, muôn phần đắc ý nói: “Cậu xem, tôi đã nói cậu nhìn lén mà.”

La Tiểu Lâu chống tường về phòng mình, cậu nghĩ hôm nay mình bị nội thương đặc biệt nghiêm trọng, hay là cậu nên đến bệnh viện khám bác sĩ nhỉ.

Trong khoảng thời gian này, La Tiểu Lâu cũng tranh thủ rửa mặt súc miệng, nhẩm tính thời gian rồi đi qua phòng Nguyên Tích.

Khi mở cửa, Nguyên Tích đang đi về phía giường. La Tiểu Lâu liếc nhìn, dù sao thì lần này có mặc đồ.

Năm phút sau, La Tiểu Lâu tắt hệ thống vệ sinh tự động, sau đó mắt nhìn thẳng đi ra ngoài.

“Chờ chút.” – Nguyên Tích lên tiếng.

La Tiểu Lâu chờ cả lúc mà Nguyên Tích vẫn không nói gì, cậu cảm thấy kì lạ nên ngẩng đầu nhìn lên. Cái tên mặt kì quặc này định làm gì đây? Anh ta còn làm chuyện đáng xấu hổ nào nữa đây?

Cậu còn đang ngờ vực thì cuối cùng Nguyên Tích rất mất tự nhiên mà lên tiếng: “À này, sau này bữa tối không được nấu ít vậy nữa… Rốt cuộc cậu có biết làm nô lệ tốt không thế!” – Nói đến nửa câu sau, Nguyên Tích đã ngượng quá thành giận.

La Tiểu Lâu mau chóng đồng ý, đi khỏi phòng ngủ chính.

Cánh cửa phía sau La Tiểu Lâu tự động đóng lại, La Tiểu Lâu rốt cuộc không nhịn được nữa nhỏ tiếng phì cười, Nguyên Tích đói bụng? Chắc là tối nay anh ta chưa ăn no?

Thôi, sau này chuẩn bị nhiều một chút, bây giờ số tiền gửi ngân hàng đã sắp đạt được kế hoạch, kinh tế cũng sẽ dư dả ra một ít, về phần sau khai giảng… La Tiểu Lâu nhắm mắt, về sau hẳn tính.

Bốn ngày kế tiếp, ngày nào La Tiểu Lâu cũng tăng ca, tốc độ bây giờ của cậu, thêm một tiếng tăng ca, mỗi ngày ít nhất có thể làm xong năm nhóm. Đối với chuyện đó, Dương Dật đã chuyển từ khiếp sợ sang chết lặng. Mà số lượng linh kiện cấp hai tăng lên càng khiến ông cười không ngớt miệng.Chẳng qua, vì lo sẽ đưa tới phiền phức không cần thiết cho La Tiểu Lâu, Dương Dật hiện tại bắt đầu tự phân phối linh kiện cho La Tiểu Lâu.

Mỗi ngày cũng không trông thấy bóng dáng Nguyên Tích, thế nhưng hầu như mỗi lần La Tiểu Lâu về nhà trên sàn đều bừa bộn rương hòm, khi nhìn thấy không ít các văn phòng phẩm cao cấp, La Tiểu Lâu do dự một lúc lại vứt bỏ thể diện, ninh nọt hỏi Nguyên Tích cậu có thể dùng một ít không, đồng thời cũng bảo đảm cậu nhất định sẽ không xài nhiều.

Nguyên Tích lúc đó lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu không nhớ chủ nhân đã nói gì à? Tôi nói rồi, ngoại trừ sợi dây trên cổ tôi, những thứ khác cậu có thể lấy tùy tiện. Hay là, tôi nên đưa cậu tới trại huấn luyện nô lệ vài ngày nhỉ.”

La Tiểu Lâu lập tức sợ tới nỗi không dám hó hé, chỉ là tại sao xã hội tương lai lại có chỗ như thế chứ!!

May thay, Nguyên Tích tự lẩm bẩm với chính mình: “Có điều, quả nhiên tự mình ra tay dạy dỗ thì có cảm giác thành tựu hơn.”

La Tiểu Lâu lần đầu tiên trả lời anh vấn đề liên quan đến nô lệ: “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh, thật đó.” – Những thứ như thể diện, không cần thì không cần…

Năm ngày sau, La Tiểu Lâu tỏ lòng biết ơn vô cùng sâu sắc đến Dương Dật, Dương Dật phát cho cậu năm ngàn đồng tiền thưởng! Hơn nữa trong năm ngày này cậu cũng kiếm được tám ngàn đồng liên bang, tài khoản trong thời gian năm ngày cuối của cậu tròn mười ba ngàn đồng liên bang.

Hai mươi lăm ngày trước, thu nhập của La Tiểu Lâu khoảng mười tám ngàn đồng liên bang, vậy thì một tháng này, tổng số tiền lương của cậu đạt tới ba mươi mốt ngàn đồng liên bang.

Bây giờ, tiền tiết kiệm của cậu đã lên đến sáu mươi chín ngàn đồng liên bang.

Trước đây cậu nghĩ cũng không dám nghĩ rằng một người không bằng cấp và giấy chứng nhận như mình lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhìn số tiền trong tài khoản, La Tiểu Lâu hãnh diện nghĩ cậu bây giờ cũng không khác với giai cấp lương cao trong tầng lớp bình dân là bao, ít nhất thu nhập của những người công nhân khác làm việc chung chắc chắn không bằng cậu.

Hôm đó, khi La Tiểu Lâu ra về, rất nhiều đồng nghiệp ùa ra khỏi phòng làm việc, tất cả mọi người đều biết, sau này La Tiểu Lâu sẽ không tới đây hằng ngày nữa.

“Tiểu Lâu, sau này rảnh rỗi nhớ ghé thăm.”

“Nhóc, học cho tốt vào, về sau có ra ngoài làm ăn cũng có thể diện.”

“Tiểu Lâu, bọn chú không giúp gì được cháu, nhưng đến khi cháu cần mọi người thì cứ nói ra.”

Nhìn những người công nhân thường ngày cứ hỉ hả, La Tiểu Lâu thấy cảm động, cho dù những người ở đây không có bằng cấp cao nhưng cậu có thể cảm nhận được sự thành thật chất phác ở họ. Cậu mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cháu trong một tháng qua, nhưng mà, mọi người đừng nhớ cháu quá, La Tiểu Lâu sẽ còn trở lại mà.”

La Tiểu Lâu bước qua cánh cửa công xưởng trong tiếng cười của mọi người.

Dương Dật nhìn bóng lưng La Tiểu Lâu càng ngày càng đi xa, không biết có phải ảo giác hay không mà ông cảm thấy, trong bóng chiều tà, toàn thân cậu thiếu niên này tỏa sáng mờ ảo. Êm dịu, không lóa mắt nhưng rất thu hút.

Ông biết, thật ra số tiền ông trả cho La Tiểu Lâu nếu so với thành tích của cậu thì chẳng là gì. Thế nhưng, là một phó giám đốc, đó đã là số tiền lớn nhất ông có thể cho La Tiểu Lâu trong phạm vi chức trách của ông.

Cậu thiếu niên này chắc chắn là một thiên tài, cậu bé sẽ không mãi mãi bình thường như thế. Hơn nữa ở một ngôi trường như thế này, cậu bé sẽ tiến rất xa. Biết đâu, sau này gặp lại Tiểu Lâu, cậu đã ở một tầm cao mà họ muốn ngước nhìn cũng không ngước nhìn nổi.

Cùng với việc nghỉ làm thêm của La Tiểu Lâu, học viện Saint Miro rốt cuộc cũng khai giảng.

Nhoi nhoi nhoi~