[Khế ước người máy] Chương 10

Do Đại Đích Yên

Táo |Hasu

Người máy và Khế ước nô lệ

10 | Khai giảng

“Nhanh lên! Chúng ta sắp trễ giờ rồi, còn hai mươi phút nữa thôi!” – La Tiểu Lâu cố lấy can đảm thúc giục.

Trong phòng, Nguyên Tích vừa thay quần áo xong bước ra. Trong khoảnh khắc đó, những lời lải nhải của La Tiểu Lâu cũng ngừng bặt, có một điều không thể chối bỏ là quần áo của Nguyên Tích đã làm nổi bật vóc dáng của anh, như cây ngọc đón gió, khôi ngô cao ngạo, thêm vẻ hư hỏng phá phách rất riêng, rất thu hút ánh mắt người khác.

Anh giống như một hoàng tử sang trọng quý phái đang chuẩn bị đi thị sát vương quốc của mình.

Cho dù La Tiểu Lâu biết người này xấu xa lại không nói lý lẽ nhưng cũng đứng ngẩn người một lúc, sau đó thấy ánh mắt cười nhạo của Nguyên Tích, mặt La Tiểu Lâu ửng hồng. Cậu ho vài tiếng, xoay đầu sang nơi khác, trong lòng thì oán giận: “Ông trời thật không công bằng, tại sao lại cho một tên khốn kiếp tất cả mọi ưu điểm!”

Vào thang máy, La Tiểu Lâu nhìn đồng hồ liên tục: “Ưm, lát nữa chúng ta chạy đi, hôm nay rất quan trọng với tôi, tôi không thể để lại ấn tượng xấu cho thầy cô ở phòng giáo vụ được!”

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu bằng ánh mắt kì lạ, không hiểu tại sao ngày đầu tiên đi học lại liên quan đến phòng giáo vụ.

Khi cửa thang máy mở ra, La Tiểu Lâu đã chuẩn bị tư thế chạy một trăm mét, Nguyên Tích chậm chạp nói một câu: “Thật ra, nếu cậu đi xe của tôi thì sẽ không trễ đâu.”

“Hả?” – La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích đang xoay người đi đến bãi đậu xe mà không kịp có phản ứng gì, anh ta vừa nói cái gì?

Nguyên Tích quẹt thẻ ở cửa bãi đậu xe, năm giây sau, một chiếc xe màu đen hình giọt nước tự động xuất hiện ở cửa bãi đậu xe.

Nguyên Tích mở cửa bên ghế lái, quay đầu nhìn La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu kinh ngạc lập tức chạy tới, lắp ba lắp bắp: “A, anh có xe! Ra là có xe, tôi không biết đó!”

Nhìn sắc mặt khinh thường của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu mặt dày mày dạn mở cửa bên ghế phó lái, vội vàng ngồi vào xe trước khi Nguyên Tích hối hận.

Ôi trời ơi, cậu đã từng thấy chiếc xe này! Trong một trung tâm thương mại, nó được trưng bày trên bục diễn cao nhất, lúc đó cậu đếm không hết số không phía sau! Quả nhiên là hàng cao cấp, phần vô lăng lộng lẫy này, ghế ngồi thoải mái này…

Không đợi La Tiểu Lâu ca tụng xong, chiếc xe đã vút một tiếng biến mất tại chỗ.

Năm phút sau, cổng học viện Saint Miro. Nguyên Tích nhìn sắc mặt trắng bệch của La Tiểu Lâu, nhún vai: “Cậu xem, tôi đã nói là không trễ mà.”

Dứt lời, Nguyên Tích cởi dây an toàn cho La Tiểu Lâu… May mà trước khi lái xe anh còn nhớ khởi động hệ thống an toàn cho La Tiểu Lâu.

“Này, cậu không sao chứ?” – Nguyên Tích nhíu mày, ngày đầu tiên khai giảng còn phải kiểm tra sức khoẻ, tên nô lệ ngốc nghếch này không lần nào khiến anh không lo lắng.

“Không sao.” – La Tiểu Lâu run rẩy xuống xe, mẹ ơi, người nghèo quả nhiên không hưởng thụ nổi cuộc sống xa xỉ của người giàu, mấy kẻ có tiền thật đáng ghét!

La Tiểu Lâu lầm bầm, đồng thời thầm ra quyết định, sau này ngày nào cũng đi nhờ xe.

Nguyên Tích quan tâm, nói: “Cậu vào trước đi, tôi đi đậu xe, lát nữa cậu tới tìm tôi.”

Tuy rằng không trễ giờ nhưng bây giờ cũng không còn sớm, trước cổng trường có không ít sinh viên. Ai cũng hào hứng quan sát ngôi trường mình sẽ theo học hoặc là để ý những người xung quanh. Học viện quân sự này cũng giống như danh tiếng đã được quý tộc hoá của nó, sinh viên dù ít dù nhiều cũng bị gia đình ảnh hưởng, mong có thể tìm được những người cùng hợp tác trong tương lai hoặc tạo dựng quan hệ tốt với con cháu những gia đình danh giá có thể trợ giúp cho gia tộc mình.

Nhưng La Tiểu Lâu không có những suy nghĩ này, cậu vội vàng đi vào trong.

Phía trước có một nhóm thiếu nam thiếu nữ vây quanh hai người đi vào trường, La Tiểu Lâu thấy có hai ba người nhìn quen mặt nhưng lại không nhớ ra, cậu vượt qua nhóm người này, đi nhanh về phía trước.

Cậu không ngờ trong những người đó lại có người biết cậu, có vài người thể hiện vẻ xem thường, cô gái tóc đen quay đầu cười nhìn chàng trai mắt xanh bên cạnh, nói: “Lâm Tân, đó chẳng phải là người lần trước anh muốn tụi em chở đi dùm sao? Vẫn quê mùa thế!”

Lâm Tân mỉm cười không nói gì. Nhưng một người khác thì ngạc nhiên hỏi han: “Lâm Tân, hiếm khi thấy cậu để ý mấy chuyện vớ vẩn này. Sao, vừa ý cậu ta? Khẩu vị gần đây của cậu càng ngày càng lạ nha, ha ha.” – Tên thiếu niên này coi như mình đang kể chuyện cười, tự kể tự cười.

“Đừng có nói lung tung, làm gì có chuyện đó.”

Lâm Tân dè chừng liếc nhìn hai người ở giữa, thiếu niên tóc bạc cao lớn và thiếu niên áo đen sang trọng đang nói chuyện, hai người hoàn toàn không chú ý tới La Tiểu Lâu. Lâm Tân thở phào, cũng phải, hai người này, cho dù trong đó một người thì có quan hệ huyết thống với tên quê mùa kia còn một người thì từng thể hiện sự hứng thú với La Tiểu Lâu, nhưng thật chất chỉ coi như là chơi đùa, ai lại để tâm đến một người như cậu ta.

Trong mắt của hai cậu ấm này, một tên quê mùa như thế chắc chắn chẳng đáng chú ý đến.

Trước khi đi loanh quanh lạc lối, La Tiểu Lâu cuối cùng cũng tìm được phòng đóng học phí. Phần lớn sinh viên đều chuyển khoản, họ không cần tự đến đóng tiền, cho nên văn phòng không có bao nhiêu người. La Tiểu Lâu tìm một cửa chắn chưa ai đứng, nói với thầy giáo ngồi bên trong: “Chào thầy, em là sinh viên năm nhất. Em chưa đủ tiền đóng học phí, em muốn xin chia làm hai lần đóng. Thầy xem có được không?”

“Hả?” – Thầy giáo thoát khỏi game online, nhìn La Tiểu Lâu ngờ vực, ông ta chưa từng gặp trường hợp này, một số tiền ít như vậy chỉ là học phí mang tính tượng trưng, vậy mà có người không đóng nổi? Cậu sinh viên này làm thế nào mà thi đậu vào ngôi trường này?

“Hiện tại em không có số tiền nhiều như vậy, cho nên em muốn chia làm hai lần đóng, thầy xem có thể giải quyết giúp em được không?” – La Tiểu Lâu lặp lại lần nữa, mọi người trong văn phòng nhìn cậu ra chiều lý thú! Họ chưa từng thấy sinh viên nghèo. Không sao, hôm nay họ đã được nhìn thấy!

Thầy giáo ngồi sau cửa chắn rốt cuộc cũng có phản ứng, ho một tiếng: “Cho tôi mã số sinh viên.”

La Tiểu Lâu xem giấy báo nhập học của mình, nói: “1000222.”

Thầy giáo đó nhập mã số sinh viên của La Tiểu Lâu, nhất thời xung quanh trở nên im lặng, mà những giáo viên khác cũng quan tâm ông ta sẽ xử lý thế nào, cuối cùng thầy giáo này cắn răng đứng dậy, nói: “Như vầy đi, trò theo tôi gặp giáo viên chủ nhiệm năm nhất, nếu thầy ấy đồng ý thì không còn vấn đề gì nữa.”

La Tiểu Lâu gật đầu, đi theo thầy giáo đó đến văn phòng tổ trưởng tổ giáo vụ.

La Tiểu Lâu nhìn lướt qua giáo viên chủ nhiệm rồi cúi đầu xuống, thầy chủ nhiệm không lớn tuổi lắm nhưng lại bị hói đầu nặng, nhất là kiểu tóc vén vào giữa đỉnh đầu càng làm cho người ta không dám nhìn.

Thầy giáo dẫn đường trình bày trường hợp của La Tiểu Lâu, cuối cùng còn nói nhỏ một câu: “Chủ nhiệm Vương à, cậu sinh viên này do gia đình La thiếu tướng tiến cử.”

Khuôn mặt vốn nghiêm túc của chủ nhiệm Vương càng trầm hơn: “Nhà trò không có tiền?”

“Dạ, nhưng mà em bảo đảm sẽ nộp học phí trong vòng năm nhất.” – La Tiểu Lâu tính rằng nếu đi làm thêm cả kì nghỉ hè và nghỉ đông thì chắc sẽ đủ.

Thấy La Tiểu Lâu không hiểu ý mình, thầy Vương quát lanh lảnh: “Tôi hỏi trò, nếu một chút tiền ấy cũng không có thì sao không đề cập đến việc xin học bổng?” – Học viện Saint Miro không bạc đãi những sinh viên có thực lực, sự xuất hiện của cậu sinh viên này thật làm mất mặt nhà trường.

La Tiểu Lâu chớp mắt, cậu không chắc có phải ai ai cũng có thể xin học bổng hay không, vì vậy La Tiểu Lâu đưa lý lịch của mình cho thầy Vương, hỏi: “Thầy xem lý lịch của em có xin được không?”

Đọc lướt qua, mặt thầy giáo chủ nhiệm biến thành màu gan heo, ông cầm bảng thành tích tốt nghiệp trung học của La Tiểu Lâu vung vẩy trước mặt cậu: “Thành tích như trò… Thành tích như trò mà cũng thi đậu vào học viện Saint Miro! Tôi khinh nhất những thứ rác rưởi nhờ vào quan hệ nâng đỡ như trò!”

La Tiểu Lâu bước lùi, né “mưa” thầy chủ nhiệm văng ra, nói rất bình tĩnh: “Dù thế nào thì nhà trường đã gửi giấy báo nhập học cho em. Em tìm đến thầy là để bàn về vấn đề học phí của em, thầy xem có thể giải quyết theo cách em đề xuất hay không?”

“Trường chúng tôi chưa từng có trường hợp này!” – Thầy Vương hét lên, đưa lưng về phía La Tiểu Lâu và giáo viên thu học phí.

“Cho tới giờ chưa từng có không có nghĩa là không có. Bây giờ sinh viên gặp khó khăn, nếu nhà trường không thể giúp giải quyết thì ít nhất nên châm chước một chút chứ. Hay, ý của thầy là, nếu không có tiền thì không thể học ở học viện Saint Miro?” – La Tiểu Lâu đứng sau lưng thầy Vương cao giọng chất vấn.

Cho dù những gì thầy chủ nhiệm đây nói đều là sự thật, cho dù có vì điều này mà thầy ghét cậu thì La Tiểu Lâu cũng không định buông xuôi, bởi vì cậu không còn lựa chọn nào khác, cậu không thể bỏ qua cơ hội duy nhất để đến trường.

Thầy giáo kia đã bắt đầu đổ mồ hôi hột, ông ta cho rằng mối quan hệ chống lưng cho La Tiểu Lâu đủ vững chắc nên mới dẫn cậu đến đây. Nhưng thật không ngờ thành tích của cậu sinh viên này thật đáng xấu hổ, hơn nữa, có lẽ hôm nay tâm trạng của thầy chủ nhiệm Vương không được tốt, sự chán ghét đối với những sinh viên chuyên đi cửa sau được giấu nhẹm trong lòng thầy Vương hôm nay đã được bộc lộ hết ra ngoài.

Vậy mà cậu sinh viên này dám… dám nói thế với giáo viên chủ nhiệm năm nhất! Hình ảnh của cậu ta trong lòng chủ nhiệm sẽ càng tệ hơn, chắc chắn sẽ…

Chủ nhiệm Vương đột nhiên xoay người lại, giận dữ nhìn La Tiểu Lâu, một lúc lâu sau, thầy cười giận dữ, nói: “Được lắm, nếu tôi không nhận trò thì cho thấy nhà trường không đúng. Tôi cho phép, tôi cho phép trò sang năm mới đóng học phí. Nhưng mà, tôi muốn thông báo cho trò biết, nếu cuối kỳ trò thi không đạt yêu cầu thì mặc kệ là quan hệ với ai, trò cũng sẽ không lên được năm hai! Nếu trò muốn đến già cũng không tốt nghiệp được thì cứ thử.”

La Tiểu Lâu gật đầu, trả lời rất đúng mực: “Vậy em xin phiền thầy, sang năm em sẽ đóng hết học phí.” – Cậu không thể thay đổi cái nhìn của người khác đối với cậu, nhưng mà sau này cậu có thể dùng hành động và thành tích để thay đổi. Chỉ cần có thể đến trường thì những sự khinh miệt này có là gì!

La Tiểu Lâu là người ra khỏi cửa đầu tiên, khi cậu mở cửa, thầy Vương nói thêm: “Nếu như trò lưu ban ba lần, nhà trường sẽ đuổi học trò.”

La Tiểu Lâu nghiêng người, im lặng gật đầu: “Cảm ơn lời khuyên của thầy.”

Thầy giáo dẫn đường đổ mồ hôi hột, không dám nhìn vào mặt chủ nhiệm Vương, lật đật theo La Tiểu Lâu ra ngoài.

Hai người về lại phòng đóng học phí hoàn thành thủ tục, La Tiểu Lâu đóng năm mươi ngàn đồng liên bang, rồi nhận sách giáo khoa cơ bản và đồng phục, tâm trạng vui vẻ ra khỏi phòng.

Cậu không thích người khác xem thường mình, nhưng mà bây giờ cậu có gì để người khác nể trọng? Bị đối xử như vậy, nếu nói không giận thì là nói dối. La Tiểu Lâu cho dù không can trường nhưng cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình.

Tuy nhiên, đường là do chính bản thân chúng ta đi, cậu tin cậu có thể thay đổi cảnh khốn quẫn hiện nay.

Cậu không phải đang tự an ủi mình, mà là tự tin. Đúng vậy, tự tin! La Tiểu Lâu chưa từng mất niềm tin với bản thân. Trong cuộc sống trước, La Tiểu Lâu có hai học vị thạc sĩ, trước kia chương trình học ở trường có phức tạp thế nào đi chăng nữa, dẫu cả học kỳ cậu cũng không đến giảng đường, đọc sách cả đêm, cậu chắc chắn cũng không thi rớt, đôi khi còn đạt thành tích tốt.

Bây giờ, tình hình không phải là tệ nhất, ít nhất cậu còn cơ hội đến trường. Vì vậy, phải điều chỉnh bản thân, với khả năng khôi phục mạnh mẽ, tâm trạng La Tiểu Lâu bây giờ như trời mây chuyển nắng.

Nhưng, La Tiểu Lâu không ý thức được một điều, xuất hiện của cậu sinh viên đặc biệt khó khăn duy nhất lại trở nên nổi tiếng…

Một tiếng sau, La Tiểu Lâu vất vả lắm mới tìm được Nguyên Tích lạnh mặt đứng trước khoa Người máy.

Thật hết cách, Nguyên Tích thật sự rất dễ nhận ra, cho dù xung quanh có rất nhiều người cũng khó lòng che dấu hào quang của anh. Hơn nữa, La Tiểu Lâu phát hiện, xung quanh có không ít người đang lén quan sát Nguyên Tích, nhưng thấy vẻ lạnh nhạt “người lạ đừng tới gần” của anh, cho nên không dám tiếp cận.

La Tiểu Lâu mồ hôi đầm đìa chạy tới, niềm nở bắt chuyện: “Xin lỗi, có việc nên tới trễ.”

Nguyên Tích vừa thấy La Tiểu Lâu đã gần như nổi đoá lên: “Còn chưa bắt đầu sát hạch phân chia chuyên ngành mà cậu đã có chuyện gì rồi?! Tên… đáng chết này dám để chủ nhân chờ cậu!” – Nguyên Tích dù sao cũng nuốt ngược hai chữ nô lệ trở lại.

La Tiểu Lâu cười theo, vội nói: “Tôi có việc thật mà, tôi bảo đảm chút nữa sẽ không rời anh nửa bước!”

Nguyên Tích hầm hừ, trừng La Tiểu Lâu, cuối cùng quyết định sẽ bỏ qua cho cậu trước, sau đó bắt đầu phàn nàn: “Xem ra, sát hạch phân chia chuyên ngành có thể phải đến trưa, nhà trường làm việc thật không hiệu suất!”

La Tiểu Lâu nhìn về phía trước, gật đầu, từ số người đang chờ bên ngoài có thể nhìn ra rất nhiều người đăng kí khoa Người máy.

Những ngành hấp dẫn khác còn có khoa Chỉ huy, khoa Võ cổ truyền, khoa Khoa học và kỹ thuật máy tính quang tử, khoa Công trình hàng không vũ trụ, viện Y học, viện Thương mại học. Trước cửa các khoa khác cũng không ít người xếp hàng, nhưng không thể so với các khoa kia.

Trước cửa khoa Người máy càng đông gấp mấy lần.

La Tiểu Lâu giải quyết xong nan đề khó nhất khi đến trường nên thấy nhẹ nhõm hẳn, cậu đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi ăn trước, lát nữa hãy quay lại.”

Nguyên Tích đang định gật đầu, xung quanh có người không nhịn được nữa mà tiếp cận anh: “Bạn ơi, bạn cũng là sinh viên năm nhất đúng không, mình và chị họ cũng đăng kí khoa Người máy, vậy sau này chúng ta thành bạn học rồi, bạn có thể ăn trưa cùng mình không?”

Đó là một cô sinh viên, giọng nói trong trẻo, vẻ đẹp ngọt ngào, rất dễ tạo thiện cảm cho người khác. La Tiểu Lâu nuốt nước miếng, dí sát vào Nguyên Tích, nhỏ giọng ghen tị: “Ồ, anh được chào đón thật nồng nhiệt, người đẹp đó, ít nhất cũng đạt chín điểm. Nếu anh cần, tôi đi ăn một mình cũng được.”

La Tiểu Lâu nói, Nguyên Tích cứ bước đi, sau đó… cứ đi thẳng một đường, không để ý đến cô thiếu nữ xinh xắn đến bắt chuyện.

La Tiểu Lâu mắt chữ O miệng chữ A nhìn Nguyên Tích, rồi nhìn cô nữ sinh lúng túng uất ức kia, cậu nhanh chân đuổi theo, thậm chí không dám quay đầu lại, thì thầm: “Này, sao anh không để ý tới cô ấy? Như vậy…”

“Tại sao tôi phải để ý đến cô ta? Tôi không quen cô ta.” – Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu như nhìn kẻ ngốc.

La Tiểu Lâu im lặng, cái tính cách xấu xa, khiếm khuyết quả nhiên đã lộ ra! Cuối cùng không phải một mình mình là người bị hại nữa! La Tiểu Lâu hoàn toàn không hiểu tâm trạng hưng phấn hả hê bây giờ của mình là như thế nào.

Không hổ là nhà ăn của học viện trứ danh, rộng rãi sạch sẽ, bày biện rất nhã nhặn. La Tiểu Lâu nhìn cửa chắn khu bán thức ăn, bỗng nhớ ra, thẻ ăn của cậu chưa nạp tiền, bây giờ cậu chỉ còn mười chín ngàn đồng liên bang.

Khi cậu đang cân nhắc xem nên xài bao nhiêu tiền, Nguyên Tích đã vứt một tấm thẻ cho La Tiểu Lâu, thuận miệng nói: “Cậu đi mua cơm, nhanh lên.”

La Tiểu Lâu nhận thẻ, quyết định hôm nay cứ ăn chực, dù sao lúc Nguyên Tích ở nhà đều ăn của cậu.

Đến trước tấm cửa chắn, La Tiểu Lâu thấy không chỉ có những hộp thức ăn nhân tạo thông thường mà còn có một ít rau củ, giá cả cũng không đắt lắm, chắc chỉ tính giá vốn, ngôi trường này cũng không tệ.

Sau tấm cửa chắn xa hoa có các món xào, còn có những món thịt, cá mà đã lâu La Tiểu Lâu chưa được thấy.

La Tiểu Lâu nhìn món thịt chằm chằm, mắt ửng đỏ, đã lâu… đã lâu chưa được ăn! Ôi cuộc sống đau khổ!

“Em này, em chọn món nào?” – Đầu bếp hỏi.

La Tiểu Lâu lấy thẻ của Nguyên Tích ra, kiểm tra tài khoản trước, ngộ nhỡ… Khỉ thật, đồ biến thái nhà giàu! La Tiểu Lâu đếm số không phía đuôi, trong lòng rất ghen tị.

Nghe đầu bếp hối, cậu chọn hai phần ăn, một phần là sườn non kho tàu, một phần là gà xào. Dù sao cũng là Nguyên Tích trả tiền.

Về đến bàn mình, La Tiểu Lâu đặt phần sườn non kho tàu trước mặt Nguyên Tích, cậu thì ăn phần gà xào, bắt người ta trả tiền đương nhiên phải đưa Nguyên Tích món ngon hơn.

Nguyên Tích liếc nhìn La Tiểu Lâu, không nói gì, cúi đầu ăn.

La Tiểu Lâu bất giác thấy chột dạ, đưa thẻ lại cho Nguyên Tích, lầu bầu: “Ngày mai tôi đi nạp tiền trả.” – Tại sao cậu xài tiền người khác lại thấy khó chịu! Đây là sự chênh lệch giữa người với người sao.

“Không cần, cậu cứ giữ lấy, sau này cậu phụ trách mua thức ăn cho hai chúng ta đến khi tốt nghiệp. Sao? Chẳng lẽ cậu muốn tôi mua cho cậu?” – Nguyên Tích ngẩng đầu lạnh giọng hỏi.

“Hả? Tôi không có ý đó, nhưng mà… Ý anh là tôi có thể dùng thẻ này để mua thức ăn?” – La Tiểu Lâu mở to mắt, cậu chưa thích ứng được, với lại cậu bỗng cảm thấy được Nguyên Tích báo đáp thật là đáng sợ. Anh ta không phải đang toan tính làm chuyện gì xấu xa chứ?

Nguyên Tích bực bội nói: “Đương nhiên là cậu dùng, ngày nào cậu cũng ăn chung với tôi, tốt nhất là có thể thường xuyên đi theo tôi, tôi không muốn khi tôi có việc cần sai bảo thì không tìm được cậu.” – Xem ra Nguyên Tích còn để bụng chuyện lúc sáng không thấy La Tiểu Lâu đâu.

“À, tôi hiểu rồi.” – Sau khi biết mục đích của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu thấy vô lực, có điều, rốt cuộc Nguyên Tích đã có ý thức phải trả sinh hoạt phí rồi!

“À này, anh muốn đăng kí khoa Người máy à?” – Tuy chưa từng nghe Nguyên Tích nói qua nhưng trực giác của La Tiểu Lâu cho rằng như thế.

“Ừ.” – Nguyên Tích trả lời một cách đơn giản.

“Mình nên đăng kí khoa nào đây? – La Tiểu Lâu lẩm bẩm, cậu muốn đăng kí khoa Người máy, cậu thật sự hi vọng có thể điều khiển người máy ngao du vũ trụ, đây là khát vọng của mỗi người đàn ông. Đặc biệt là người máy rất có sức hấp dẫn đối với một người đến từ bốn ngàn năm trước như cậu. Nhưng mà thầy Tống lại nói cậu nên chọn khoa Chế tạo người máy.

Nguyên Tích hầm hừ: “Đương nhiên cậu cũng phải đăng kí khoa Người máy.”

Nghe ra Nguyên Tích đã quyết định, tuy La Tiểu Lâu biết Nguyên Tích là do không muốn cậu rời khỏi anh nhưng cậu không do dự nữa.

Đến giờ ăn trưa, nhà ăn dần dần đông người.

Không ít những người qua lại nhìn về phía hai người với cái nhìn kì quặc. Nguyên Tích đã quen với những ánh mắt kiểu này, ngoài biểu hiện mất kiên nhẫn ra thì không làm gì khác.

La Tiểu Lâu càng không để ý, nhưng mà cậu lờ mờ nghe được có người xì xầm bàn tán.

“Thấy không, người kia là sinh viên nghèo vừa không có tiền vừa học hành tệ hại đó.”

“Năm nay thật nhiều chuyện lạ!”

“Sao mà cậu ta không biết xấu hổ đặt chân vào ngôi trường này vậy, nghe nói còn khất học phí nữa…”

La Tiểu Lâu ngừng đũa, người nghèo thì làm sao, ít nhất tôi tay làm hàm nhai, tốt hơn đám sâu gạo sống dựa vào gia cảnh như mấy người gấp nhiều lần! Các người khinh thường tôi, tôi càng khinh thường mấy người hơn!

Rõ ràng Nguyên Tích cũng nghe thấy, anh ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu, nhún vai nói: “Không ngờ còn có người ngớ ngẩn như vậy.”

Này, cái kẻ ngớ ngẩn đó đang ngồi trước mặt anh đấy! La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyên Tích.

“Đi, bây giờ chúng ta đi sát hạch.”

Nhoi nhoi nhoi~